Mức độ phơi nhiễm bụi mịn liên quan mật thiết đến thói quen di chuyển
Mức độ phơi nhiễm hằng ngày của mỗi người là kết quả của sự kết hợp phức tạp giữa việc sống, làm việc và di chuyển gần các nguồn phát sinh hạt bụi.
Một nghiên cứu mới được công bố trên tạp chí Nature Cities bởi các nhà khoa học tại Viện Công nghệ Massachusetts (MIT) đã phát hiện ra sự khác biệt đáng kể trong mức độ tiếp xúc với ô nhiễm không khí của mỗi người khi tính đến mức độ di chuyển hằng ngày.
Ảnh minh họa
Di chuyển hàng ngày tác động đến phơi nhiễm ô nhiễm không khí
Các tác giả của nghiên cứu nói trên không chỉ đánh giá mức độ ô nhiễm dựa trên nơi cư trú hoặc làm việc, mà còn sử dụng dữ liệu di động để xác định các địa điểm mà mọi người đến trong ngày.
Nghiên cứu được thực hiện tại Bronx, New York, cho thấy rằng mức độ phơi nhiễm với các hạt bụi mịn PM2.5 tăng khoảng 2,4% khi tính đến thói quen di chuyển hằng ngày của mọi người. Điều này nhấn mạnh tầm quan trọng của việc xem xét sự di chuyển hàng ngày khi đánh giá tác động của ô nhiễm không khí.
Paolo Santi, nhà nghiên cứu chính tại Senseable City Lab thuộc MIT, đồng tác giả của nghiên cứu, chia sẻ: "Một trong những điểm mạnh chính của nghiên cứu này nằm ở việc cải thiện thông tin về cả khía cạnh chất lượng không khí cũng như khả năng di chuyển của mọi người.” Ông nhấn mạnh rằng đây là lần đầu tiên dữ liệu về di chuyển và phơi nhiễm ô nhiễm được kết hợp để đưa ra cách đo lường mới.
Sự phức tạp trong mức độ phơi nhiễm hằng ngày
Theo các nhà nghiên cứu, mức độ phơi nhiễm hằng ngày của mỗi người là kết quả của sự kết hợp phức tạp giữa việc sống, làm việc và di chuyển gần các nguồn phát sinh hạt bụi. An Wang, đồng tác giả từ Đại học Bách khoa Hồng Kông, cho biết: "Mọi người di chuyển khắp thành phố vì công việc, học tập và nhiều lý do khác, và nghiên cứu về vấn đề này giúp chúng ta có được thông tin tốt hơn về mức độ phơi nhiễm.”
Để thực hiện nghiên cứu, các nhà khoa học đã thu thập dữ liệu ô nhiễm không khí bằng cách lắp đặt cảm biến môi trường trên các xe dịch vụ tại Bronx, New York. Chiến lược này cho thấy tiềm năng sử dụng đội xe hiện có của thành phố như một công cụ giám sát môi trường.
Ngoài ra, dữ liệu di chuyển được thu thập từ hồ sơ điện thoại ẩn danh của 500.000 cá nhân và 500 triệu ghi nhận vị trí hằng ngày. Dữ liệu này cho thấy khu vực Đông Nam Bronx, nơi có nhiều đường cao tốc và khu công nghiệp, là khu vực có mức độ ô nhiễm cao nhất.
Nghiên cứu còn chỉ ra sự chênh lệch về mức độ phơi nhiễm dựa trên đặc điểm nhân khẩu học, đặc biệt là sự khác biệt về thu nhập và chủng tộc. Một số cộng đồng người gốc Tây Ban Nha có mức độ phơi nhiễm cao nhất, nhưng ngay trong những cộng đồng này cũng tồn tại sự chênh lệch giữa các nhóm thu nhập khác nhau.
Theo Fábio Duarte của Senseable City Lab, thông tin về mức độ phơi nhiễm ô nhiễm có ý nghĩa quan trọng đối với sức khỏe cộng đồng. Bronx, khu vực có chất lượng không khí kém nhất tại New York, có tỷ lệ mắc bệnh hen suyễn cao hơn 2,5 lần so với các quận khác.
Wang cũng lưu ý rằng nghiên cứu này có thể được mở rộng để xem xét thêm các mối nguy hại khác đối với chất lượng không khí, không chỉ giới hạn ở các hạt bụi PM2.5.