Não không xử lý cùng một thông tin đầu vào theo cùng một cách
Các nghiên cứu trước đây đã chỉ ra rằng bộ não xử lý cùng một kích thích đến - ví dụ như là một cái chạm hoặc một mùi - theo một cách khác nhau. Phản ứng cụ thể phụ thuộc vào trạng thái nhất thời của vùng não thực hiện quá trình xử lý.
Hiện nay, một nghiên cứu của các nhà khoa học tại Viện Khoa học nhận thức và não bộ Max Planck ở Leipzig, Đức, cho thấy trạng thái dao động nhất thời của các mạng thần kinh trong vùng não không phải là ngẫu nhiên, mà phụ thuộc vào tính dễ bị kích thích của các tế bào thần kinh ở vỏ não.
Có một số tế bào thần kinh luôn hoạt động nhất định giữa các tế bào thần kinh trong một mạng thần kinh, ngay cả khi rõ ràng là không có ảnh hưởng của bên ngoài đối với chúng ta. Vì vậy, hệ thống này không bao giờ hoàn toàn tĩnh hoặc không hoạt động. Nghiên cứu được công bố trên Tạp chí Khoa học thần kinh.
Ngay cả trong thời gian ít bận rộn nhất, các nơ-ron thần kinh vẫn liên tục xử lý thông tin được tạo ra từ bên trong cơ thể, chẳng hạn như thông tin liên quan đến nhịp tim, tiêu hóa, vị trí trong không gian và nhiều hơn nữa. Ngoài ra, hoạt động thần kinh bên trong xảy ra ngay cả khi các mạng thần kinh trong vỏ não được cách ly khỏi bất kỳ đầu vào nào.
Sự thay đổi trong kích thích tế bào thần kinh trong các mạng thần kinh vỏ não có nghĩa là bộ não dường như không hoạt động giống như một máy tính là nơi có cùng một thông tin đến có nghĩa là có cùng một phản ứng.
Nghiên cứu đã phát hiện ra rằng sự dao động của tính dễ bị kích thích ở vỏ não theo mô hình thời gian, theo đó tính dễ bị kích thích tại một thời điểm phụ thuộc vào trạng thái mạng trước đó và ảnh hưởng đến những trạng thái tiếp theo - tất cả đều cân bằng giữa kích thích và ức chế.
Các nghiên cứu lý thuyết và thực nghiệm trước đây đã chỉ ra rằng sự cân bằng này có thể tạo thành một nguyên tắc cơ bản làm cơ sở cho chức năng não giúp tối đa hóa khả năng truyền tải thông tin và năng lực.
Các nhà nghiên cứu thấy một nguyên tắc thích nghi tương tự có thể có tác dụng điều chỉnh sự thay đổi của phản ứng cảm giác của não và đảm bảo rằng không có kích thích riêng lẻ nào quá kích thích đối với toàn bộ hệ thống hoặc kích thích quá ngắn ngủi và do đó không có tác dụng.
Một nghiên cứu thứ hai được thiết kế để tìm hiểu xem liệu tính kích thích lớn hơn có dẫn đến những thay đổi trong trải nghiệm chủ quan đang được tiến hành hay không.
ctngoc