Một số yếu tố liên quan đến tình trạng giảm liều thuốc sinh học trong điều trị bệnh viêm khớp dạng thấp tại trung tâm cơ xương khớp Bệnh viện Bạch Mai
Nghiên cứu do nhóm tác giả Vũ Thị Thanh Hằng, Nguyễn Văn Hùng và Bùi Hải Bình tại Bệnh viện Bạch Mai thực hiện, đã đánh giá các yếu tố liên quan đến việc giảm liều thuốc sinh học (bDMARD) ở 64 bệnh nhân viêm khớp dạng thấp. Các bệnh nhân này được chẩn đoán theo tiêu chuẩn ACR 1987 hoặc ACR/EULAR 2010 và điều trị bằng các thuốc infliximab, adalimumab, golimumab (tiêm dưới da) và tocilizumab.

Ảnh minh họa
Kết quả cho thấy tỷ lệ bệnh nhân giảm liều thuốc là 76,6%, chủ yếu do đáp ứng tốt với thuốc (61,2%), gặp tác dụng phụ (53,1%), hết thuốc (44,9%) và ảnh hưởng của COVID-19 (10,2%). Đáng chú ý, tất cả bệnh nhân đều giảm liều bằng cách kéo dài khoảng thời gian giữa các lần dùng thuốc.
Nghiên cứu chỉ ra rằng số lượng thuốc csDMARD (thuốc điều trị viêm khớp dạng thấp tổng hợp quy ước) đã sử dụng ở nhóm giảm liều cao hơn đáng kể so với nhóm dùng liều tiêu chuẩn (1,7 so với 1,2, p = 0,03). Ngoài ra, nhóm bệnh nhân giảm liều sớm hơn so với khuyến cáo có tuổi trung bình thấp hơn đáng kể so với nhóm giảm liều đúng theo khuyến cáo (42,9 so với 56,8, p = 0,01). Tỷ lệ giảm liều đúng theo khuyến cáo cao nhất được ghi nhận ở những bệnh nhân sử dụng golimumab (84,6%) và tocilizumab (83,3%).
Nghiên cứu này nhấn mạnh rằng đáp ứng tốt với thuốc là yếu tố chính thúc đẩy việc giảm liều thuốc sinh học ở bệnh nhân viêm khớp dạng thấp. Việc giảm liều chủ yếu được thực hiện bằng cách kéo dài thời gian giữa các lần dùng thuốc. Số lượng thuốc csDMARD đã sử dụng trước đó có thể ảnh hưởng đến khả năng giảm liều, trong khi tuổi của bệnh nhân khi bắt đầu dùng thuốc sinh học liên quan đến khả năng tuân thủ các khuyến cáo về giảm liều. Những phát hiện này có ý nghĩa quan trọng trong việc cá nhân hóa điều trị và quản lý thuốc sinh học cho bệnh nhân viêm khớp dạng thấp.
Tạp Chí Y học Việt Nam, số 547(1)/2025